Sage Sohier đã chụp những bức ảnh hấp dẫn về cuộc sống hàng ngày như thế nào?

Bài đọc mất tầm 30phút đọc!                                             Biên dịch, hiệu đính: Lâm Bửu

Trong cuộc phỏng vấn này, Sage Sohier—một nhiếp ảnh gia nổi tiếng với khả năng quan sát tinh tường và biến những khoảnh khắc thường ngày thành những tác phẩm nghệ thuật hấp dẫn—chia sẻ hành trình, nguồn cảm hứng và trải nghiệm của cô. Các câu hỏi được đặt ra một cách tự nhiên và câu trả lời được trình bày bằng chính lời của cô.


“Đôi khi tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất mà tôi đã làm trong đời là tặng cho mọi người những bức ảnh về chính họ. Một người ngoài như tôi chụp ảnh và điều đó có ý nghĩa với họ. Ngay cả khi tôi không chụp được bức ảnh xuất sắc nào, việc chụp ảnh vẫn là một món quà dành cho họ.”  


Sage Sohier ngồi tĩnh lặng, ánh mắt dịu dàng hướng về phía xa xăm khi cô hồi tưởng về hành trình nhiếp ảnh của mình. Bằng giọng nói trầm ấm, cô tiếp tục: ”Ý tôi là có những lúc bạn chỉ biết thốt lên ‘Trời ơi, không thể tin được chuyện này đang xảy ra luôn á!’ Những khoảnh khắc kiểu vậy xảy ra khắp nơi suốt ngày, nhưng may mắn là bạn tình cờ có mặt ở đó với cái máy ảnh và bạn đã sẵn sàng bấm máy. Đó là cảm giác thật sự tuyệt vời.”

Khởi đầu của một hành trình

Americans Seen


Sage Sohier luôn là một người quan sát. Khi vào đại học, cô làm nhiếp ảnh gia cho tạp chí của trường. Năm thứ hai đại học, khi tham gia khóa học nhiếp ảnh đầu tiên, cô đã trải qua một sự khai sáng về môn nghệ thuật này.


“Trước đó tôi chưa bao giờ nhận ra rằng một bức ảnh có thể hoàn toàn đứng vững một mình cả, tạo ra những hư cấu và thực tại, và có sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy.” Khi cô là sinh viên năm cuối, Tod Papageorge đến trường làm giảng viên thỉnh giảng. Ông đã truyền cảm hứng và khích lệ cô đến mức cô bắt đầu nghĩ đến việc theo đuổi nhiếp ảnh suốt đời.


  “Cuối cùng tôi đã làm luận văn nghệ thuật năm cuối về chủ đề những chiếc ô. Cơ bản là những chiếc ô với những thứ diễn ra xung quanh nó, hơi giống như tác phẩm ‘The American Monument’ của Lee Friedlander. Tôi đã bắt đầu hiểu được thế nào là một bộ ảnh, nhưng lúc đó tôi nghĩ đó chỉ đơn giản là ý tưởng về sự giới hạn thôi. 

Nếu bạn tự giới hạn mình và nói ‘Đây là thứ tôi chụp và tôi không chụp bất cứ thứ gì khác, tôi chỉ chụp cái này thôi’, những giới hạn đó thực sự có thể giải phóng sự sáng tạo và khiến bạn bắt đầu chụp ảnh.”


Sage Sohier đang chia sẻ về quá trình phát triển phong cách nhiếp ảnh ban đầu của mình. Cô đã chọn một chủ đề rất cụ thể cho luận văn tốt nghiệp - những chiếc ô - và xây dựng bộ ảnh xung quanh nó. Điều thú vị là cô phát hiện ra sức mạnh của việc tự đặt ra giới hạn. Thay vì cố gắng chụp tất cả mọi thứ, việc tập trung vào một đối tượng cụ thể (như những chiếc ô) lại mang đến cảm giác tự do sáng tạo hơn.


Đây là một nghịch lý trong sáng tạo nghệ thuật mà nhiều nghệ sĩ đã khám phá: đôi khi, giới hạn không phải là rào cản mà là công cụ giúp tư duy rõ ràng hơn. Khi bạn không phải đối mặt với vô số lựa chọn (“tôi có thể chụp bất cứ thứ gì”), bạn buộc phải sáng tạo trong khuôn khổ nhất định và điều đó thường dẫn đến những ý tưởng độc đáo hơn, tập trung hơn. Đó chính là ý nghĩa của câu “những giới hạn đó thực sự có thể giải phóng sự sáng tạo”.  


American Seen: Dự án định hình phong cách

“Tôi bắt đầu chụp bộ ’Americans Seen’ bằng cách đi loanh quanh, lái xe và đi bộ qua các khu phố khác nhau. Tôi bắt đầu chạy đến gặp những người đang ngồi trên hiên nhà, hay bên ngoài nhà họ, hoặc trên đường phố và chụp ảnh họ. Rồi khi về nhà, xem lại những bức ảnh đó, tôi thực sự phấn khích với những gì mình đã chụp được.


Và thế là tôi bắt đầu nhận ra, ‘Ồ, mọi thứ trở nên hay hơn khi có trẻ con xung quanh, mọi thứ trở nên tốt hơn khi có nhiều người trong một nhóm vì họ bớt tự ý thức hơn.’ Tất cả những điều đó, bạn bắt đầu thấy trên tờ tiếp xúc (contact sheets) và trên những bản in của mình.Ngay khi tôi xác định được điều gì đang hiệu quả, tôi sẽ tìm kiếm điều đó khi ra ngoài chụp ảnh. 


Vì thế, tôi sẽ đến những khu phố mà tôi biết có những nhóm trẻ con đang chơi đùa, và tôi sẽ làm quen với những con đường nhất định mà tôi biết sẽ liên tục có trẻ con và gia đình đang tụ tập. Tôi thường thích xin phép bố mẹ trước, nên tôi sẽ cố gắng tiếp cận những nhóm người mà có bố mẹ ở gần đó, điều đó khiến mọi việc dễ dàng hơn.


Tôi nghĩ trước đây tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ mình sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia chân dung. Tất cả những bức ảnh này đều được chụp bằng máy Fujica 6x9 cm, một máy ảnh khổ trung bình, nên bạn chỉ có 8 kiểu hình trên một cuộn phim. Khi tôi mới bắt đầu sử dụng chiếc máy này, nó khiến tôi chậm lại.”


Americans Seen

Americans Seen

Americans Seen

Americans Seen

Americans Seen

Americans Seen

Americans Seen


  “Americans Seen” và “Passing Time” thực sự là những bức chân dung gắn liền với môi trường. Ý tưởng của chúng tương tự nhau: cố gắng chụp một bức ảnh chân thật của một nhóm người hoặc một cá nhân, sau đó kết hợp với cảnh quan xung quanh để bạn có thể cảm nhận được chỗ họ sống.  


Sage Sohier mô tả phương pháp tiếp cận của mình: 

“Ngoài việc chụp những bức ảnh chân dung môi trường ấy, Sage cũng chụp ảnh bên trong nhà của cả bạn bè lẫn người lạ. Khi phát hiện điều gì đó thú vị, Sage chạy đến và nói: “Tôi muốn chụp ảnh bạn đúng như chính con người bạn.”


 Rõ ràng ngay sau khi nói ra, mọi thứ có thể thay đổi, nhưng mục đích là để người được chụp vẫn cứ tự nhiên, làm những gì họ thường làm mà không cần chú ý đến máy ảnh. Đặc biệt là khi chụp nhóm, sau lời nói ấy họ sẽ quay trở lại với công việc của mình, và nếu bạn kiên nhẫn, họ dần dần quên đi sự có mặt của bạn, từ đó bạn có thể chụp được những bức ảnh rất tự nhiên và thú vị”.


  Tôi nghĩ là mình chưa bao giờ thực sự “ẩn mình” như một con ruồi nằm trên tường, nhưng đặc biệt với nhóm người, nhóm trẻ em hay thiếu niên, họ có cách tương tác riêng của họ. Họ biết tôi đang có mặt với máy ảnh, nhưng đến một mức nào đó họ lại quên mất sự có mặt của tôi vì họ quan tâm đến nhau hơn. Họ cũng nhận ra là chính họ đang “diễn” trước ống kính và đôi khi họ thấy vui vẻ với điều đó. Nếu họ thích thì tốt, còn nếu không thì mình cứ bỏ đi thôi”.


  Tôi không dành thời gian cho cùng một người quá lâu, chỉ chụp khoảng hai hoặc ba tấm thôi, vì máy ảnh chỉ có thể chụp tám bức trên một cuộn film. Bạn không muốn đến cuối cuộn mới phải thay, nên tốt hơn hết là cẩn thận chọn lọc đối tượng chụp. Không giống như máy ảnh kỹ thuật số, bạn có thể bấm cả thẻ nhớ mà lo sợ hết ảnh – điều đó cũng không phải là ý hay. Có những người, khi bạn đi qua, bạn nghĩ: “Trời ơi, người này chất quá, mình nhất định phải chụp được ảnh họ vì có điều gì đó thật cuốn hút.” Hay là một nhóm trẻ con đang làm điều gì đó thú vị, bạn nghĩ: “Liệu mình có thể hỏi tụi nó làm lại điều đó hay không để bắt được khoảnh khắc này, thật tuyệt vời.”  


Sage nói tiếp: “Lúc đó, tôi thật sự rất hứng khởi và nhiệt tình, và cảm giác đó dường như lan tỏa sang họ nữa. Họ dần dần hòa nhập cùng với tôi, không chỉ là tự bản thân tôi mà còn cùng chung vui với tôi nữa. Tôi nghĩ rằng ảnh chụp lúc đó là sự hợp tác giữa cả hai bên. Ngay khi bạn xin phép chụp ai đó, mọi thứ đã chuyển thành sự hợp tác, vì bạn không còn đang chụp một cách “tự nhiên” nữa mà họ đã biết bạn đang ở đó. Họ vẫn là chính họ, nhưng cũng tự ý đóng vai phần của chính mình. Nghe có vẻ hơi lạ, nhưng tôi tin rằng đó chính là đặc trưng của nhiều bức ảnh hiện nay. Hy vọng rằng những bức ảnh ấy không trông quá gò bó, mà thật sự là những khoảnh khắc xảy ra trong cuộc sống, dù cho mọi người đều ý thức rằng họ đang thể hiện một vai diễn của chính mình.  

Americans Seen

Americans Seen

Americans Seen

Americans Seen

Americans Seen


Passing Time: Nhìn lại quá khứ

  “‘Americans Seen’ là bộ sưu tập ảnh chụp từ năm 1979 đến 1985, là những bức ảnh mà lúc đó tôi đã chọn lọc, in ấn và làm bản in cho triển lãm, nên hầu hết các hình ảnh trong ‘Americans Seen’ mình đều có bản in cổ điển. Còn ‘Passing Time’ thì là những bức ảnh chụp cùng thời gian đó, nhưng phần lớn số bức này, tôi chỉ có vài bản in cổ thôi; còn nhiều bức thì hoặc là  tôi chưa in, hoặc đã in rồi nhưng chưa bao giờ làm bản in triển lãm.”

Passing Time

Passing Time

Passing Time

Sage giải thích rằng thời gian đã thay đổi cách nhìn của cô đối với chính tác phẩm của mình: 

“Ban đầu tôi nghĩ: ‘không, không ổn lắm’, nhưng khi trở lại xem lại những bức ảnh ấy sau nhiều năm, tôi lại thích chúng thật sự. Có những lúc tôi thậm chí không thể tin được rằng lúc đó tôi đã không in ra một vài bức ảnh. Thời gian làm thay đổi mọi thứ: những thứ có vẻ không hay ho cách đây 40 năm có thể trở nên thú vị hơn, hoặc thậm chí ít cuốn hút hơn theo thời gian. Đó là một phần của việc chỉnh sửa và đánh giá lại. Cùng với đó, bạn sẽ không bị ràng buộc bởi những định kiến hay ước muốn rằng lúc đó mình nên có được một điều gì đó; mà bạn có thể nhìn vào những bức ảnh ấy một cách mới mẻ, để thấy chúng đúng như bản chất của chúng.”


Khi xem lại các contact sheet và phim âm bản cũ, những ký ức đã ùa về với Sage: “khi tôi thực hiện ‘Passing Time’, tôi đã quay lại xem lại kho lưu trữ của mình – cả những contact sheet và negatives – để xem mình đã có những gì. Và khi xem lại những contact sheet đó, đầu tiên tôi rất vui vì mình đã không tiếp tục chụp phim khổ 35mm nữa, vì việc lục lọi contact sheet 35mm thì quá đau đầu. Đó cũng là lý do tôi có những thứ này ( optiVisor ); tôi từng dùng chúng để xem contact sheet 35mm của học trò, vì nó có đèn chiếu sáng và những tiện ích khác.

Ngoài ra, thật thú vị khi thời gian trôi qua đến vậy. Tôi còn nhớ lại mấy tương tác, khoảnh khắc, nhớ cả cái nóng oi bức của ngày đó, nhớ hết những chuyện đang xảy ra dù đã 40 năm trôi qua. Một phần ký ức ấy vẫn sống mãi, và nó cho tôi cảm giác như đang trở lại với những trải nghiệm chụp ảnh xưa cũ của mình.”

Sage chia sẻ điều cô thích nhất về tính nghệ thuật trong nhiếp ảnh: 

“Thường thì, nhất là khi tôi chụp ảnh bằng film, sau đó tôi cứ có một ý nghĩ rằng bức ảnh nào trong ngày là đỉnh nhất, và tự nhủ “đó chính là tác phẩm của mình.” Nhưng rồi đến lúc phát triễn âm bản, tạo contact sheet, lại cảm thấy thất vọng vì bức ảnh đó – mà mình cứ nghĩ sẽ là bức ảnh đẹp nhất – lại không đạt được điều kỳ vọng và mình cảm thấy bực bội,  chán nản. 


Trong khi đó, lại có một bức ảnh khác mà lúc chụp tôi nghĩ: “À, cái này chắc cũng được,” nhưng mình vẫn chụp. Và rồi, đúng là bức ảnh đó. Điều kỳ lạ chính là điều mình yêu thích ở sự bất ngờ của nhiếp ảnh. ”


Tôi nghĩ chính vì lý do đó mà sau này, sau khi thực hiện “American Seen” rồi, nhìn lại tác phẩm của mình từ những năm 80, tôi lại tìm thấy vô số hình ảnh mà lúc bấy giờ tôi đã không in. Có lẽ lúc đó tôi nhớ những gì mình đã mong đợi từ cảnh đó chứ không thể chỉ nhìn vào bức ảnh và nói “Ồ, cái này đã ra sao.” Nhưng sau 30 đến 40 năm, khi nhìn lại, tôi hoàn toàn không có định kiến gì về những gì ước tôi có được lúc ấy, và cứ tự nhiên nhìn chúng với ánh mắt mới mẻ. Tôi tìm kiếm những cảnh hay hoặc những người có một nét gì đó đặc biệt, một chất đẹp đến mức tôi nghĩ: “Tuyệt vời quá, tôi có thể chụp được bức ảnh đó thành một tác phẩm ấn tượng đấy.”  


Đôi khi tôi dừng lại ở một nơi chỉ vì khung cảnh quá thú vị. Như lúc chụp ảnh ở Pennsylvania hay gần Pittsburgh, có những bãi than, mỏ than cũ – hậu cảnh nhìn rất lạ mắt. Hoặc ở West Virginia với núi non trùng điệp. Và mình nghĩ: “Nếu thấy ai đó ngoài đường, tôi sẽ thử chụp chân dung họ với khung cảnh phía sau.” Tức là, đôi khi tôi bắt đầu từ chính môi trường – đó là thứ khiến tôi bước ra khỏi xe để tìm kiếm.
Còn khi xem lại các ‘contact sheet’, thì điều tôi tìm kiếm là một biểu cảm hay cử chỉ thật đặc biệt, nhưng không chỉ có thế – cả khung hình phải ăn nhập. Một bức ảnh không chỉ là một điểm nổi bật ở giữa, mà tất cả phải hòa hợp, mọi chi tiết trong khung hình đều phải có lý do tồn tại. Tôi từng rất thích nhét thật nhiều thứ vào khung hình – nhiều người, nhiều hành động – rồi xem thử tôi có thể “nhét” bao nhiêu thứ vào mà không làm rối tung cả bức ảnh. Đó cũng là một kiểu thử thách mà tôi tự đặt ra cho bản thân.


 Đặc biệt là khi chụp nhóm người, bạn luôn phải di chuyển, mắt thì quét liên tục để nắm tình hình, rồi điều chỉnh vị trí sao cho bắt được khung hình đẹp nhất, tùy vào việc họ đang làm gì. Bạn phải nhanh – không có nhiều thời gian để sắp xếp. Nó khác với nhiếp ảnh đường phố ở chỗ bạn không cố chụp lén hay bắt khoảnh khắc khi họ không biết; ở đây, họ biết rõ là bạn đang ở đó. Nhưng điểm giống là bạn vẫn phải nhanh tay, vì khoảnh khắc quyết định – decisive
moment
 – vẫn là thứ quan trọng nhất.  


Sage kể về bức ảnh bìa của American Seen

Trong ’American Seen’ có vài bức ảnh mà tôi vẫn nhớ vì gắn liền với những câu chuyện thú vị. Một trong số đó chính là bức ảnh bìa – và đây là bản full-frame của nó. Tôi chụp bức này trong một dự án khảo sát khu Fort Point Channel và khu Leather District vào năm 1980. Lúc đó tôi đang lang thang ở bãi đỗ xe dưới chân bưu điện thì nhìn lên và thấy một cái đầu thò ra từ cửa sổ, ngay cạnh đó là một con bồ câu. Tôi nghĩ: “Trời, nếu mình chụp được cảnh đó thì tuyệt thật.”

Nhưng mà khoảng cách từ tôi là tận năm, sáu tầng lầu, trong khi tôi thì chỉ có mỗi cái ống kính góc rộng. Thế là tôi phải hét lên: “Chào anh! Anh có phiền nếu tôi lên chụp vài tấm ảnh như vậy không?” Anh ấy đáp: “Không sao, lên đi!” Thế là tôi leo lên, chụp vài tấm ảnh của anh ấy với ban nhạc, rồi tôi nói: “Này, tôi thật sự muốn thử chụp anh đang nghiêng người ra ngoài cửa sổ, anh có phiền không?” Và anh ấy đồng ý. Anh ấy nằm ra như vậy, còn con bồ câu thì hoặc là ở đó suốt hoặc là quay lại – tôi cũng không chắc nữa.
Và điều đặc biệt là đây là một trong số hiếm hoi những lần mà hình ảnh trong đầu tôi – cái khoảnh khắc tôi tưởng tượng từ dưới đất nhìn lên – lại thực sự trở thành hiện thực. Thường thì tình huống thay đổi quá nhanh, bạn tưởng tượng một đằng nhưng cuối cùng lại chụp được một cái hoàn toàn khác. Nhưng lần này, anh ấy sẵn sàng tái hiện lại khoảnh khắc đó, và tôi chụp được đúng thứ mình mong muốn.

Bức ảnh còn lại là tôi chụp ở Slidell, Louisiana năm 1983. Lúc đó ở đó vừa xảy ra một trận lụt nặng, và tôi đến để chụp lại cuộc sống của những người bị ảnh hưởng – những ngôi nhà bị ngập. Tôi ở đó khoảng một tuần, cố gắng ghi lại mọi thứ, nhưng khi quay về và xem lại contact sheet thì tôi thấy ảnh tệ quá. Chỉ toàn là cảnh u ám, mọi người buồn bã với những tấm thảm ướt sũng, mọi thứ đều ẩm ướt, và không có gì ổn cả.
Nhưng có một tấm tôi thực sự thích là bức chụp một cậu bé đang chạy vào nhà, và đằng xa là một người đàn ông mặc suit, mang ủng cao su. Chuyện là trước đó tôi có nói chuyện với ông ấy khi ông ấy đi ngang qua, và ổng hỏi: “Có ai thấy con cá sấu cưng của tôi không?” Nghe đến đó, tôi kiểu: ”Mình nhất định phải chụp một tấm ảnh của ông này”. Không phải vì chi tiết đó có mặt trong ảnh, mà chỉ đơn giản là câu chuyện đó tạo động lực cho tôi – kiểu gì đó kỳ lạ nhưng khiến tôi thấy nhất định phải bấm máy. Sage cười ‘Haha’.”


Witness to Beauty: Dự án về người mẹ


Witness to Beauty là một bộ ảnh tôi chụp trong giai đoạn mẹ tôi già đi. Bắt đầu khi bà khoảng ngoài 70 tuổi và kéo dài đến khi bà vào độ tuổi 80. Giờ bà sắp 98 rồi, tháng Năm này — vẫn còn rất khoẻ. Dự án đó kéo dài tầm 10 năm.
Hồi trẻ, mẹ mình từng là người mẫu thời trang trong thập niên 40, và từng được chụp ảnh bởi những nhiếp ảnh gia nổi tiếng như Richard Avedon, Irving Penn, và nhiều người khác. Tôi lớn lên cùng với những bức hình thời trang của bà — lúc nào cũng thấy bà qua lăng kính của nghệ thuật và vẻ đẹp.

  Khi tôi bắt đầu Witness to Beauty, tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu chụp mẹ tôi — một người phụ nữ đẹp đang dần già đi. Rồi dần dần, tôi bắt đầu đưa cả chị gái và bản thân mình vào trong vài bức ảnh. Chúng tôi giống như “phản đề” của vẻ đẹp đó — kiểu bình thường hơn, giản dị hơn — trong khi mẹ tôi thì vẫn trang điểm, vẫn giữ phong thái như xưa. Vậy nên dự án này không chỉ nói về cái đẹp và tuổi già, mà còn là sự khác biệt giữa các thế hệ.  


Sage mô tả môi trường chụp ảnh: “Lúc đó, mẹ tôi đã chuyển về sống trong căn nhà của bà ngoại, mà nội thất thì toàn màu sắc tươi sáng, kiểu trang trí nằm giữa thời hoàng kim của bà (những năm 1920) và thời đỉnh cao của mẹ tôi (những năm 60). Nó tạo nên một không khí vừa mang tính hoài cổ, vừa rất độc đáo — và tôi cực kỳ thích dùng khung cảnh đó làm nền cho những bức ảnh.


Ban đầu, tôi cố gắng chụp mẹ lúc bà không để ý, kiểu “bắt khoảnh khắc” ấy — nhưng không hiệu quả. Về sau tôi nhận ra: tốt nhất là để bà tự thể hiện chính mình trước ống kính, theo cách bà muốn. Và khi bà làm vậy, những bức ảnh mới thật sự “ra chất”.

Sự kết thúc tự nhiên


Hầu hết những bức ảnh trong dự án này đều là sự tái hiện lại những ký ức thời thơ ấu hoặc tuổi mới lớn, hoặc là tái tạo từ những bức ảnh gia đình cũ. Gần như tất cả đều được chụp bằng tripod, dùng ánh sáng tự nhiên và hẹn giờ. “Tôi sẽ bật chế độ hẹn giờ, rồi chạy vào trong khung hình để cùng xuất hiện trong ảnh.” - Sage kể.


“Vì vậy, đây hoàn toàn là một quá trình hợp tác. Trước mỗi lần chụp, chúng tôi phải bàn bạc với nhau ai sẽ nhìn ai, rồi tất cả phải giữ yên vị trí trong lúc chụp. Một vài ảnh có dùng đèn flash, nhưng phần lớn là phải đứng yên để ảnh không bị nhòe. Chúng tôi cùng nhau nghĩ ý tưởng, cùng nhau tạo dáng, và cùng nhau thực hiện từng bức ảnh — tất cả đều là kết quả của sự cộng tác.”



Điều duy nhất mà tôi nghĩ có phần khó khăn đối với mẹ tôi là bà thường hay hỏi: “Mình không cười trong mấy bức ảnh này sao?.” Tôi thì nói, “Thế à?” Bà lại tiếp: “Chúng ta vẫn hay cười sảng khoái thế này mà?” Lúc đó tôi phải giải thích với bà: “Mom, khó để chụp những bức ảnh mà mọi người đang cười, vì nó dễ giống như một bức ảnh snapshot hay kiểu như selfie.” Nếu nhìn lại những bức tranh và bức ảnh qua các thời kỳ lịch sử, hầu hết đều không có người nào cười cả. Điều này khiến mẹ tôi cảm thấy yên tâm hơn phần nào! 


Ký ức và tiếng cười

Bà cũng cảm thấy một số bức ảnh không phản ánh đúng mối quan hệ hiện tại của chúng tôi. Tôi phải giải thích rằng: “Không, không phải vậy đâu, đây là những ký ức của con về thời thơ ấu, về việc lớn lên với một người mẹ xinh đẹp.” Và không phải là về việc chúng ta hiện tại có hợp nhau hay không, mà là về những ký ức đó. Với lại, tôi yêu những bức ảnh đó – mặc dù chúng rất ngớ ngẩn nhưng rất vui nhộn. Chúng tôi, những người phụ nữ trưởng thành, trung niên, với người mẹ già – chúng tôi đang làm gì vậy? Chúng tôi đang tái hiện lại những khoảnh khắc từ thời thơ ấu, và kỳ lạ là, những bức ảnh đó lại có một sức mạnh nào đó mà tôi không thể giải thích nổi.” 


Đến một lúc, khi mẹ tôi khoảng 84 tuổi, bà ngậm ngùi: “Thực sự, Mẹ không muốn tiếp tục chụp ảnh nữa đâu, vì Mẹ không cảm thấy mình còn trẻ đẹp nữa.” Trước đó, bà luôn có thể duy trì một vẻ ngoài đẹp nhờ trang điểm, ăn mặc chỉn chu và giữ dáng điệu. Bà cảm thấy tự tin hơn khi mình có thể duy trì được vẻ đẹp đó. Nhưng đến một lúc, bà chỉ nghĩ: “Không, Mẹ không muốn làm nữa.” Và tôi hoàn toàn hiểu cảm giác đó.


Bà ấy và chị gái tôi thực sự rất kiên nhẫn và hào hứng khi tham gia vào dự án này, và chúng tôi đã có rất nhiều tiếng cười khi làm việc cùng nhau. Thật sự rất vui. Nhưng đến một lúc, điều đó không còn vui nữa, và chúng tôi đã dừng lại. 


Nếu bạn muốn xem thêm các tác phẩm của Sage, tôi sẽ để một số liên kết trong mô tả tới sách và các dự án mà cô ấy đã nhắc đến trong cuộc phỏng vấn này. Tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến cô ấy vì đã cho tôi đến nhà ở Boston và thực hiện cuộc phỏng vấn đầy sâu sắc này. 


Sage Sohier đã cho chúng ta thấy sức mạnh của nhiếp ảnh không chỉ là việc ghi lại khoảnh khắc, mà còn là món quà của sự hiện diện, sự quan sát và khả năng tạo nên những liên kết giữa con người với nhau và với ký ức của họ. Qua các dự án “American Seen”, “Passing Time” và “Witness to Beauty”, cô đã trở thành người chứng kiến không chỉ cái đẹp thông thường mà còn cả những khoảnh khắc bình dị, thân mật và đôi khi là kỳ lạ của cuộc sống Mỹ.


Xem thêm tại website: 


                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                   Biên dịch và hiệu đính: Lâm Bửu

Using Format